Đã đến lúc chia tay. Tôi trước giờ chưa bao giờ cho ai facebook, nhưng thực sự lại rất muốn gặp lại cô ấy. Chưa nói mà cô ấy đã mở lời.
Người lạ: Mình trước giờ chưa bao giờ truyen heo cho ai facebook. Người ta cho mình thôi, nhưng cho xong mình cũng không add. Haha...
Tôi: Mình cũng vậy đó. Mẹ dặn không được cho người lạ.
Người lạ: Hôm nay ai sẽ thua?
Tôi: Thua là như thế nào?
Người lạ: Là cho địa chỉ để liên lạc trước.
Bảo là cô ấy nhỏ tuổi hơn, nhưng lại không kém ranh mãnh hơn tôi chút nào. Cô ấy dọa tôi sẽ out mấy lần, vậy là tôi ngốc nghếch đưa địa chỉ yahoo. Bạn trên mạng không phải dễ tìm, đối với một cô gái thú vị như vậy, tôi tất nhiên không thể để tuột mất.
Suốt những ngày sau đó luôn luôn lên yahoo để chờ cô ấy add. Thời buổi này yahoo đã khuyết điểm thời rồi nhưng đối với bạn trên mạng chưa hề biết mặt nhau thì đó là một bức màn che giấu đầy lí tưởng. Một ngày... Rồi lại hai ngày trôi qua... Có lúc tôi nghĩ mình đã bị lừa rồi. Dù sao cô ấy cũng đâu phải là người đơn giản, cũng đã từng nói chưa bao giờ kết thân ai gặp trên Chat với người lạ mà. Nếu như vậy thật thì tôi cũng chẳng biết là thành ra cười mình hay trách mình nữa. Đáng cười do quá ngốc nghếch chờ một người mà không biết là ai, tên gì. Đáng trách là sao hôm đó không một mực đòi cách liên lạc, nếu không nhầm thì cô ấy có vẻ cũng muốn gặp lại tôi. Ôi, tiếc quá... Một tuần sau, theo nếp mở mạng lên yahoo thì thấy một tin nhắn off, từ một cái nick lạ rất dễ thương, haxenia.
Haxenia: Anh M ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Có trạng thái là ai được nhỉ? Cô ấy ư? Chắc không phải, cô ấy không bao phim sex giờ chịu gọi tôi là anh đâu. Có lẽ là ai đó người quen. Tôi trả lời:
Me: Ơi, ai vậy?
Haxenia: Mạng em bị chậm. Tại sao?
Tôi cũng biết nên cười hay mếu nữa. Hay người này nhầm tôi là thợ sửa máy tính?
Me: Cáp quang quẻ bị đứt, ai cũng chậm cả. Yên tâm đi, mấy ngày sau sẽ nhanh lại.
Haxenia: Sao anh không đi nối?
Tôi phá lên cười, đến giờ thì tôi khẳng định Haxenia chính là cô bé đó rồi. Đợi mấy ngày chung cuộc cũng có kết quả, trời đất ơi không phụ lòng người. Sau một hồi thuyết giáo phục, Haxenia cũng đồng ý gọi tôi là anh. Tôi chưa bao giờ thấy một cô bé nào ướng bướng như vậy. Cô ây bảo bởi chưng không có anh trai nên có trạng thái gọi là anh được chứ bởi chưng có chị gái thành ra chẳng thể gọi ai là chị, đến chị cô ấy haxenia còn không gọi nữa là. Tôi quả thực hết cách! Sau khi có được mail của Haxenia, quá dễ dàng cho tôi để tìm ra facebook của cô ấy. Nhưng đối với cô gái này quả thật không đơn giản chút nào, tường nhà không có chút thông suốt tin, ngay cả trai hay gái cũng không thể tìm ra.
Me: Facebook em đây phải không?
Kèm theo đó là một cái link
Haxenia: Haha... em biết anh sẽ làm như vậy nhưng đáng tiếc là lần này anh vẫn thua. Tài khoản đó em không sử dụng lâu rồi, còn bây giờ thì em đã có facebook anh.
Me: =.='
Tôi thật không biết phải làm sao, cái mặt y sì như cái icon thôi. Vậy ngoài tuổi của em thì tôi còn biết gì chứ. Hỏi thì kiên cố không nói rồi, vậy thì nếu tôi muốn gặp, làm cách nào để tìm ra chứ.
Người bạn gái mà tôi có chút tình cảm dị thường trên mạng vẫn thường đi ngủ vào lúc 11h. Có lẽ là con gái bình thường ngủ 11h là hợp lí, họ tuồng như phải giữ gìn nhan sắc. Nhưng mà vào cái giờ đó thì nick của Haxenia mới bắt đầu sáng. Tôi không biết cô gái này còn có điểm gì không đặc biệt nữa không.
Me: Sao em onl muộn vậy?
Haxenia: Bây giờ mà muộn á? 11h mới bắt đầu tối mà. Mấy giờ anh ngủ?
Me: Khoảng 2-3h
Haxenia: em chắc 1h thôi.
Me: 1h đối với con gái thì không thôi đâu
Haxenia: Ai bảo em là con gái.
Tôi là anh hùng bàn phím, ngoài đời nhát gái bao nhiêu thì lên mạng bạo dạn bấy nhiêu. Nhưng mà Haxenia thì không cho tôi cơ hội đó.
Môi ngày đều trôi qua như vậy. Hàng ngày nếu may mắn có thể gặp Haxenia vào buổi truyen heo trưa, khi mọi rợ người đã ngủ. Còn không có thể đợi đến 11h, vững chắc nick cô ấy sẽ sáng. Con gái theo nghĩ suy của tôi trước người khác giới sẽ e sợ mê hoặc kiêu căng. Nhưng Haxenia thì không như vậy, mỗi lần cô ấy online, nếu thích trò chuyện sẽ chủ động buzz tôi. Không bao giờ chờ tôi nhắn tin trước cho dù có muốn nói chuyện đi nữa như những người khác. Haxenia khác với những cô gái tôi đã gặp. Cô ấy có tính chất cách rất thú vị và lạ lùng. Có lúc thì già dặn như một người phụ nữ tuổi trung niên, có lúc lại như đứa trẻ thích nuông chiều. Khi thì nữ tính dịu dàng, lúc lại khiến tôi nghi ngờ cô là con trai. Điều tôi tin tưởng độc nhất vô nhị để thi hài định giới tính chất là Haxenia đặc biệt sợ ma. Cứ nhắc đến ma là cô ấy ngay tức thì buzz tôi, bảo còn nói nữa sẽ giận. Haha.. Chọc thì sợ cô ấy giận mà điều động đó lại là thứ duy nhất tôi có thể đem ra dọa Haxenia.
Tôi không phủ nhận là hàng ngày mình vẫn trông chờ để được gặp cô ấy, nhưng nếu nói là thích thì chắc là chẳng thể khẳng định. Với lại, đối với người bạn gái kia, có trạng thái gọi là gì?
Me: Nếu sau này anh muốn gặp em thì sao?
Haxenia: Em thích mùa đông.
Me: Tại sao?
Haxenia: Vì mùa đông em sẽ mặc áo quần rất đẹp. Haha...
Me: Anh có thể sẽ đi xa lâu lắm.
Haxenia: Trước khi anh đi, em sẽ gặp anh một lần. Vào mùa đông, nhưng không biết mùa đông năm nào.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy xa xôi. Thành phố mùa đông rất lạnh, gió từ biển thổi vào khiến tôi tê cứng. Haxenia mà tôi nghĩ là một cô gái cương cường nhưng mỏng manh. Sẽ đứng trước biển, nhìn bầu trời ơi tuyệt vọng. Thu tay vào túi, rụt cổ vào khăn, tóc bay biến trong gió. Cô ấy sẽ mặc một chiếc áo khoác dày, màu sắc sặc sỡ, nổi trội trong tiết trời đất ơi ảm đạm. Nhưng khuân mặt em sẽ không tươi tắn như vậy. Haxenia sẽ không vì chưng mùa đông đã đến mà cười rất tươi. Tưởng tượng đã thấy cô đơn quá đỗi.
Tiết trời đã vào thu. Những cơn mưa bắt đầu rải rác. Đã một tuần rồi tôi không gặp Haxenia, hằng ngày cứ đến 11h lại ngồi đờ đẫn trước màn hình máy tính nhìn cái nick tối đen. Mưa rơi tí ti tách ngoài sân. Trống vắng đến tột cùng. Một hai ngày có trạng thái cho là thói quen mất đi. Nhưng đã một tuần trôi qua, tôi ngập ngừng nhận ra rằng đó là cảm giác nhớ nhung. Đợi cô ấy một tuần, quen cô ấy một tuần, nhớ cô ấy một tuần. Tình cảm của tôi lại yếu mềm vậy sao? Cũng tiền là bạn trên mạng. Hơn một tí là khách qua đường, tôi lấy cớ gì để thương nhớ một người xa lạ. Đoạn chat lần đầu tiên tôi gặp Haxenia trên Chat với người lạ vẫn còn lưu trong text. Trước đây chưa bao giờ làm như vậy, không hiểu tại sao đối với cô ấy lại muốn lưu giữ tất cả. Tôi không bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi đã bị Haxenia thu hút từ phút đầu tiên. Tình cảnh này có thể gọi là gì?
Nghĩ đến đây lại tự hỏi bản thân mình. Nếu cô ấy vĩnh viễn biến mất thì sao? Lồng ngực bỗng nhiên tư lự trĩu nặng. Mỗi đêm tôi sẽ đối diện với màn hình máy tính, nếu đọc hết tin tức sẽ lên youtube xem cái gì đó rồi ngủ. Trong đêm tối chán nản và nhạt nhẽo. Sẽ không háo hức đăng nhập yahoo xem Haxenia đã lên chưa. Sẽ không nghe thấy tiếng "giọt nước" - theo như Haxenia nói mỗi lần tin nhắn đến. Sẽ không ngồi đếm từng giây rồi đoán xem Haxenia bữa nay thế nào, có mỏi mệt gì không. Và quan yếu nhất là không được gặp cô gái mà tôi đã lỡ đặt quá nhiều tình cảm rồi. Tôi còn chưa biết tên em. Không cần phải hứa hẹn gì với tôi, chỉ cần cho tôi biết em có quay lại không, sẽ phải chờ đến bao lâu. Và nếu như em không trở về nữa, làm ơn hãy để lại một cái tên. Để sau này đang bước vội trên đường có nghe ai đó khẽ gọi sẽ đột ngột dừng chân, nhớ ra rằng mình đã từng có một cuộc tình như thế.
Ngày hôm sau, tôi nhận được lời tỏ tình của cô bạn gái trên mạng đã quen một năm. Trong lòng lại rối ren lần nữa. Cô gái ấy đối với tôi như một người bạn thân, không liên lạc thì thấy nhớ nhung. Đối với xúc cảm của cô ấy thì rất lưu tâm, cẩn trọng không để cô ấy phật lòng. Nếu Haxenia là con lật đật, có trạng thái thoải mái chơi cùng, không sợ làm cô ấy ngã cũng chẳng sợ làm cô ấy đau thì cô gái này lại như một con búp bê thủy tinh trong lồng kính, rất dễ rơi vỡ, rất dễ tổn thương. Tình cảm đối với hai người đều tựa như nhau, không phân biệt hơn kém. Tôi chẳng biết phải làm sao với cục bòng bong này. Cảm xúc cứ lộn lạo trong đầu, không cách nào thoát ra được.
Đúng 11h, nick Haxenia đột nhiên sáng lên. Tôi như thú xổ lồng, nhảy vào ngay:
Me: Một tuần nay em đi đâu?
Haxenia: Em có onl, nhưng cố ý không cho anh thấy. Chắc anh hẫng hụt chứ. Haha...
Me: Tại sao em làm vậy?
Haxenia: Đối với ai em cũng vậy hết, khi thấy đủ thân rồi thì lại thích cho người khác chờ đợi.
Tôi hốt nhiên thấy hẫng trong lòng. Tôi đã chờ đợi như thế, lại vẫn tiền nằm trong số "đối với ai cũng vậy". Dù tôi có gắng bao nhiêu cũng không cách nào nắm bắt được cô ấy. Cảm giác đó khiến tôi nghi ngờ Haxenia, cũng nghi ngờ bản thân mình.
Me: Nếu mai anh không onl yahoo nữa thì sao?
Haxenia: Thì em sẽ rất buồn. Anh không onl nữa thật sao?
Haxenia gửi đến một icon khóc lóc khiến tôi xót xa. Nhưng cũng không dám nghĩ quá nhiều vì chưng trong phút chốc cô ấy lại trở nên nhỏ bé đáng thương xót như vậy. Nói như cầu xin.
Me: Anh không biết. Em buồn thật sao?
Haxenia: Em sẽ không còn ai thức khuya cùng. Với lại em thích anh lắm mà.
Đọc đến câu sau, đầu tôi như có dòng điện xẹt ngang qua. Tim đập mạnh như khoảnh khắc bắt gặp mối tình đầu. Haxenia bảo thích tôi? Tôi có trạng thái tin được mấy phần?
Me: Thích anh á?
Haxenia: À. Là thích như thích một người bạn.
Tôi biết là không thành ra mong quá nhiều nhưng cũng không tránh khỏi nỗi hẫng hụt trong lòng. Haxenia thích tôi như một người bạn, còn tôi thì thích cô ấy. Cảm giác như cán cân tình cảm sắp sửa đổ ụp lên người tôi rồi. Chỉ cần ngay giây phút đó thôi, nếu Haxenia bảo rằng cô ấy thích tôi, dù đồng cân là tình cảm mập mờ, tôi sẽ ngay ngay lập tức yêu cầu một cái hẹn. Cô ấy tất nhiên sẽ không đồng ý nhưng tôi sẽ chờ. Biết là quá đường đột mà vẫn không ngăn được bản thân có suy nghĩ đó. Tôi đã bị Haxenia làm cho ngốc nghếch rồi.
Me: Bạn trên mạng nói thích anh. Nếu anh cũng thích sẽ yêu xa.
Haxenia: Anh thích không?
Me: Anh không biết. Giữa thích và yêu là gì?
Haxenia: Em chưa yêu ai cho nên không biết. Nhưng mà đối với em thì bạn trên mạng thành ra giữ một ranh giới.
Me: Giữa em và anh có ranh giới đó không?
Haxenia: Có.
Cô ấy không nói gì thêm. Chỉ lãnh đạm một chữ "có", khẳng định bức tường thành tít tắp giữa chúng tôi. Cô ấy không muốn bước qua, cũng cảnh báo rằng phải rất khó khăn tôi mới bước qua được. Haxenia, em là ai?
Tắt máy tính, tôi không cách nào ngủ được. Tình cảm cứ giăng mắc trong lòng. Tình cảm một năm, tình cảm một tuần. Búp bê lật đật, búp bê thủy tinh. Thuần khiết, bí ẩn. Yahoo, facebook. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị đặt vào điều kiện này, lại là thứ cảnh ngộ mập mờ trên mạng. Nếu hôm đó tôi không lên Chat với người lạ mà đi ngủ luôn, có lẽ đã không có ngày hôm nay. Thế nhưng đó chỉ là giả định bởi tôi chưa bao giờ ăn năn vì đã gặp Haxenia. Từng hứa với cô ấy rằng khi nào Haxenia có bạn trai tôi mới được có bạn gái. Đã tưởng tưởng rằng một ngày nào đó có thể nắm tay Haxenia nhưng bít tất cả tiền là nằm mơ tưởng, Hiện thực khó khăn hơn rất nhiều.
Cuối cùng đã ra một quyết định. Dù đúng hay sai tôi cũng muốn có một kết quả.
Me: Sau này em có gặp anh không?
Haxenia: Em đã nói rồi, đến thời điểm thích hợp em sẽ gặp anh độc nhất vô nhị một lần.
Me: Anh có bạn gái rồi.
Nói ra câu đó, tim tôi như muốn vỡ tung ra. Không biết Haxenia sẽ cảm thấy như thế nào nhưng tôi thì không thấy thanh thản chút nào.
Haxenia: Là người đó sao?
Me: Ừ.
Haxenia: Anh hứa với em những gì?
Me: Tất cả anh đều nhớ nhưng riêng cái đó có nhẽ không thực hiện được.
Haxenia: Anh cho rằng em có thể chấp thuận lời hứa hươu hứa vượn à?
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự phẫn nộ của Haxenia. Trong lòng trĩu nặng. Muốn nói một lời xin lỗi.
Me: Anh thích em, cũng thích bạn gái anh nhưng anh đã quen cô ấy một năm rồi.
Haxenia: Haha, anh nói như kiểu em là chọn lọc của anh ấy nhỉ? Giờ anh không đến với bạn anh thì cũng chẳng có chỗ nào cho anh đi đâu. Em không thích anh.
Me: Như vậy thì tốt.
Dù có chút thanh thoát bởi không làm tổn xót thương Haxenia nhưng vẫn không ngăn được nỗi xót xa trong tim. Tôi thua... sớm muộn tôi vẫn thua cô ấy. Ngay từ đầu chính thị tôi là người chủ động muốn gặp lại. Mỗi lần bảo ai out sau sẽ làm chó, tôi cũng tự nguyện thoát sau bởi sợ Haxenia sẽ ở lại một mình. Đến bây giờ khi đã chọn người khác vẫn đau lòng bởi trước giờ thì ra tiền là tôi đơn phương. Haxenia nói đúng, lên mạng, ai đặt tình cảm nhiều hơn người đó sẽ thua. Tôi thua... thất liệt thảm hại.
Haxenia: Em không tin anh nữa.
Me: Anh xin lỗi.
Haxenia: Nên chúng mình cũng không cần liên lạc với nhau thêm.
Tôi lặng người. Biết là không có tình cảm gì nhưng cô ấy có trạng thái rũ bỏ tôi nhanh đến vậy sao? Thật sự chẳng có một chút gì quyến luyến với tôi sao? Sự hờ hững của Haxenia là điều làm tôi hứng thú với cô ấy nhưng cũng có lúc khiến tôi tổn thương xót sâu sắc.
Me: Không trạng thái tiếp kiến tục thật sao?
Haxenia: Có gì anh nói nhanh đi, lần cuối rồi.
Là cơ hội cuối cùng? Muốn giữ cô ấy lại. Dù chẳng thể tiếp kiến thô lỗ như trước đây nhưng tôi thật sự không muốn cắt đứt với Haxenia. Chỉ nghĩ đến ôi thôi cũng đã thấy trống trải trong lòng.
Me: Anh không biết nói gì cả. Có lẽ là cảm ơn và xin lỗi em thôi.
Haxenia: Nếu xong rồi thì xóa nick em đi.
Me: Cho anh tên em.
Haxenia: Để làm gì?
Me: Anh muốn biết, không thể để em bặt tăm mà chưa kịp biết gì được.
Haxenia: Không cần thiết.
Nói rồi đột nhiên nick của Haxenia tối đen. Sau đó là thông báo của yahoo, cô ấy đã chặn tôi. Qủa nhiên là như vậy, lanh lùng dứt khoát, không cho người khác đường lùi. Haxenia là một cô gái nhẫn tâm. Tôi ngồi đẫn đờ trước màn hình máy tính. Out ra rồi lại vào, mong rằng khi đăng nhập sẽ thấy một tin nhắn off cô ấy để lại. Haxenia đi rồi. Đi thật rồi. Đến lời cuối cùng cũng không muốn nói với tôi. Tôi đối với cô ấy chỉ có vậy ôi thôi sao? Mở bộ phim yêu thích, nỗ lực xua đuổi nỗi dằn vặt trong tim. Biết là có tình cảm với cô ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đau lòng thế này. Khoảnh khắc này, khi đã xóa tôi ra khỏi cuộc đời, Haxenia đang làm gì? Có chút mắc mứu nào không? Bộ phim đã trôi qua một nửa, tôi vẫn không cách nào tập kết được. Lại đăng nhập vào yahoo, rồi thất vọng out ra. Tôi rút điện thoại, gửi cho bạn gái một tin nhắn: Chúc em ngủ ngon.
Không có hồi âm. Đúng vậy, cô ấy không phải là Haxenia, đã 1h rồi. Giờ này tiền có Haxenia là còn thức. Tôi đang nghĩ gì vậy chứ. Dùng bạn gái mình để lấp đầy trên dưới trống bởi vì Haxenia tạo ra ư?
Tắt máy tính. Đi ngủ.
Trong mơ, tôi gặp một cô gái mắc váy trắng có nụ cười rực rỡ. Tôi không cách nào với tới được, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Tiếng đồng hồ in ỏi làm tôi tỉnh giấc, sờ thấy nước mắt ấm nóng trên mặt mình.
Bình thường như mọi khi sẽ bật máy tính chất lên check mail hay lướt fb gì đó, nhưng hôm nay lại kéo dài thời gian đánh răng và thay quần áo để tôi không còn đủ rảnh rỗi mà lên mạng nữa. Cuộc sống cứ diễn ra như vậy. Sáng đi học, tối lên mạng gặp bạn gái. Thỉnh thoảng nhớ nhung có thể nhắn 1 dòng tin hay gọi một cuộc điện thoại. Nhưng đại nhiên không lên yahoo lần nào nữa. Tôi không nghĩ yêu đương lại khiến mình trống rỗng như vậy.
Một tuần sau, khi đã phẩm bình tĩnh lại, tôi mới chầm chậm gõ tên tài khoản, đăng nhập vào yahoo. Có mail mới.
"Em thích mẫu người như anh. Nhưng không bao giờ chấp thuận loại người không giữ lời hứa. Điều đáng tiếc nhất đích thị là gặp nhau sai thời điểm, chưa bao giờ ân hận bởi chưng đã gặp anh."
Bức thư được gửi mà lúc 3h sáng ngày hôm đó. Tôi lặng người. Thì ra Haxenia cũng thao thức như tôi, cũng trĩu lòng như tôi. Cũng có tình cảm với tôi, mặc dầu ít hay nhiều. Tôi rút cục vẫn thua Haxenia, trước cô ấy cũng giống như một đứa trẻ, thậm chí còn hiểu ngược lại những gì cô ấy nghĩ.
Ngay ngay lập tức tôi trả lời email:
"Làm ơn cho anh biết tên em. Chúng ta có thể tiếp kiến tục chứ?"
Yahoo báo thư đã được gửi. Tôi lại gửi thêm lần nữa, sợ sẽ không đến được tay Haxenia.
Bức thư cũng đã gửi đi. Tình cảm cũng đã trút ra hết từ đáy lòng. Nhưng một chút hồi âm cũng không nhận được. Đến bây chừ thì tôi không còn đợi nữa, bởi chưng mùa đông đã đến rồi.
Haxenia hẹn sẽ gặp tôi vào mùa đông, cũng đã lỡ hẹn mùa đông trước. Đến bây chừ vẫn chẳng thể hiểu nỗi tôi với cô ấy lúc đó là gì của nhau. Nhưng dù là gì thì bây chừ có lẽ cô ấy cũng đã quên tôi rồi.
Có tin nhắn báo đến, là bạn gái cũ:
"Có muốn gặp em không?"
Tôi đứng trước biển, nhìn sắc trời ảm đạm. Thu tay vào túi, rụt cổ vào khăn. Bây giờ có lẽ Haxenia cũng đang nhìn bầu trời ơi đại vọng, ko cười bởi mùa đông đến.
Còn tôi đã đến lúc rời đi.